Con người sinh ra cần có lòng tin nơi bản thân mình mới có thể tin rằng mình làm được điều này, điều kia. Không tin nơi mình thì sự nghiệp công danh chẳng thể tin là sẽ có và thành công…
Con người sinh ra trong thế giới mang thân phận yếu đuối: với sức mạnh thiên nhiên, yếu với "mưu thần chước quỷ", yếu với thân xác, yếu với người đồng loại. nhưng con người có một sức mạnh có thể kín múc: ĐỨC TIN NƠI TÌNH YÊU THIÊN CHÚA.
Khi con người tách rời Thiên Chúa giống như cành nho lìa khỏi thân nho(cây nho thật- Ga 15) đó là lẽ sự khôn ngoan nước trời, lẽ khôn ngoan của vĩnh cửu. Ngược lại là lẽ khôn ngoan thế gian, con ngươi mang giá trí trăm năm là cùng:
"Tính tuổi thọ, trong ngoài bảy chục,
mạnh giỏi chăng là được tám mươi,
mà phần lớn chỉ là gian lao khốn khổ,
cuộc đời thấm thoát, chúng con đã khuất rồi."(Tv 90,10).
Hay như: "Vì nếu người ta được cả thế giới mà phải thiệt mất mạng sống, thì nào có lợi gì ?"(Mt 16,26). Giá trị vĩnh cửu vân hơn giá trị tạm thời, giá trị trước mắt(hang nhái, hàng trung quốc) không bằng giá trị lâu dài, khôn trước mắt, không bằng khôn đời sau, khôn đời đời.
Lòng tin khởi đầu cho mọi hy vọng của con người. Thất bại, sã ngã, lỗi đau… đều là những khoảng cách để Thiên Chúa cứu giúp, có tin thì sẽ cậy, có mến thì cậy dễ hơn – không ngại ngùng như tình thân gia đình vợ chồng với nhau: "tin thế nào thì được như vậy!”(Mt 8,13). Khởi đầu trong tin mừng của Mac-cô:" nh em hãy sám hối và tin vào Tin Mừng"(Mc 1, 15) nói lên tầm quan trọng của đức tin và sự sám hối(bắt đầu cho niềm hy vọng được cứu, được nước trời.)
CÓ DỤ NGÔN:
Một người nông dân có trong cánh đồng của ông rất nhiều cây to lớn và những cây nho rất sai trái. Trong số những cây nho này, có một cây có giá trị rất lớn mà ông ta rất hãnh diện.
Có một năm, cây nho này nảy lộc rất nhiều, nhưng chỉ có một ít trái. Một người bạn nói với người nông dân: “bởi vì anh tỉa ít quá”. Năm sau đó ông tỉa rất kỹ, nhưng cây nhỏ chỉ mọc một ít cành, và trái thì càng ít hơn. Một người bạn khác nói: “Bởi vì anh đã tỉa quá nhiều”. Năm thứ ba người đó để yên như vậy, không tỉa gì nữa. Cây nho không trổ lấy một chùm trái nào, và chỉ có một ít lá mỏng nhỏ, quăn, và có những dấu vàng úa. Một người bạn thứ ba tuyên cáo: “Cây nho chết bởi vì đất không tốt. Anh chỉ còn có việc đốt nó đi”.
- Nhưng tại sao cùng một thứ đất như cây nho khác, và tôi làm cùng một kiểu chăm bón, và những năm đầu thì thu hoạch rất tốt?
- Người bạn nhún vai bỏ đi.
Một người du hành không quen biết đi qua đó, ông ta dừng lại để quan sát người nông dân đang buồn rầu tựa vào thân một cây nho khốn nạn.
- Anh làm gì đó? Trong nhà có người chết à? Người bộ hành hỏi ông ta.
- Không, nhưng cây nho này đang chết. Mà tôi thích nó lắm!
Nó không còn nhựa để sinh trái.một năm chỉ có một ít, rồi năm ngoái ít hơn, năm nay không có lấy một trái! Tôi đã làm tất cả những gì người ta bảo tôi, nhưng vô ích.
Người du hành đi vào cành đồng và lại gần cây nho. Ông rờ vào lá, cầm trong tay một lắm đất, ngẫm nghĩ nó, bóp nó trong tay. Rồi ông ngước mắt lên nhìn cái cây to đang nâng đỡ cho cây nho.
- Phải đào cái cây này đi. Chính nó làm cho cây nho không sinh trái được.
- Nhưng cây nho bám vào nó từ bao năm rồi.
- Ông hãy trả lời tôi: khi ông trồng cây nho này tại đây thì cây nho thế nào, và cái cây cao lớn này thế nào?
- Ồ, lúc đó nó là một cây nho rất đẹp mới được ba năm. Tôi đã đánh nó từ một vườn nho khác của tôi và trồng nó ở đây. Tôi đã đào lỗ sâu để không hư rễ, và đánh nó từ miền đất mà nó đã mọc lên. Ở đây cũng vậy, tôi đã đào một cái lỗ tương tự, và cả đến còn lớn hơn, để nó được thoải mái ngay. Và trước đó, tôi đã xới đất khắp chung quanh để nó mềm, cho rễ phát triển mau lẹ không khó khăn. Tôi đã cẩn thận đổ phân ải ở dưới lỗ. Ông biết, các rễ sẽ mặn khi nó tìm được đồ ăn. Tôi ít chăm sóc đến cái cây du này, đó là một loại cây mạnh loại mộc, chỉ dùng để nâng đỡ cành nho. Cũng vậy, tôi đã trồng nó trên mặt đất gần cây nho, tôi vun gốc cho nó rồi tôi đi. Cả hai đều đâm rễ, vì đất tốt. Cây nho phát triển từ năm nọ qua năm kia, được thương yêu tỉa cành, nhỏ cỏ. Trái lại, cây du trụ, tôi để thây kệ như nó muốn!... rồi nó trở nên lực lưỡng. Bây giờ ông coi đó, nó đẹp chừng nào? Khi tôi ở xa về, tôi thấy tàn lá nó vươn lên cao, cao như cái tháp. Người ta bảo đó là cái bảng hiệu vương quốc nhỏ của tôi. Trước kia thì cây nho bao phủ nó, người ta không nhìn thấy các lộc non của nó. Nhưng bây giờ ông coi: nó đẹp chừng nào ở bên kia, dưới ánh mặt trời! Và cái thân cua nó vươn lên mạnh chừng nào! Nó có thể nâng đỡ cây nho nhiều năm, dù cây nho có trở nên mạnh và sai trái như các cây mọc trên bờ suối mà các nhà thám hiểm Israel đã gặp. nhưng trái lại.
- Nhưng trái lại, nó đã giết chết cây nho, đã làm cây nho bị ngộp. Tất cả đều có lợi cho sự sống của nó: đất đai, hoàn cảnh, ánh sáng, mặt trời và săn sóc mà ông dành cho cây nho. Nhưng nó đã giết chết cây nho. Nó đã trở nên quá mạnh. Nó đã mọc rễ chằng chịt tới nỗi làm ngộp cây nho. Nó đã rút hết chất bỏ của đất. Nó đã đặt một cái ngàm để ngăn cản cây nho thở và hưởng ánh mặt rời. Hãy chặt ngay cái cây mạnh mẽ và vô ích này đi, và cây nho của ông sẽ phục sinh. Nếu tốt hơn, và nó sẽ phục sinh mạnh hơn, nếu với lòng kiên nhẫn, ông bới hết các rễ của cây du này và trặt đi, để chắc chắn là nó không nảy chồi nữa. Những nhánh rễ sau cùng của nó sẽ thối ở trong đất, và thay vì làm cho chết, nó sẽ cho sự sống, vì chúng trở thành phân, phần phạt xứng đáng cho sự ích kỷ của nó. Thân của nó, ông sẽ đốt đi, như vậy ông cũng lợi dụng được nó. Một cây vô ích và nguy hại thì chỉ dùng được cho lửa. Và phải tiêu diệt nó đi, để tất cả những gì tốt thì đi vào cây tốt và hữu ích. Hãy tin vào những gì tôi nói và ôn sẽ bằng lòng.
- Nhưng ông là ai? Hãy nói cho tôi biết để tôi có thể tin.
- Tôi là sự khôn ngoan. Ai tin vào tôi sẽ được sự an toàn.
Và ông ta bỏ đi. Người đó còn hơi nghi ngại. Rồi ông quyết định cầm lấy cái cưa. Ông cũng gọi bạn bè để họ giúp ông một tay.
" nhưng anh ngu quá ! Anh sẽ mất cây du cùng với cây nho ". "Tôi, tôi sẽ bằng lòng cắt cái ngọn đi để cho cây nho có không khí, không làm gì hơn nữa ". "Nhưng nó cần một cây để dựa! Anh làm một công việc vô ích". "Ai biết kẻ nào đã khuyên anh như vậy? Có lẽ một người ghét anh mà anh không hay". "Hay là một tên điên". Và tiếp tục như vậy…
- Tôi làm điều ông ta nói và tôi tin người này.
Và ông cưa cây du tới mặt đất. Và không bằng lòng như vậy, trong một vòng tròn rộng, ông với rễ của cả hai loại cây ra, và một cách kiên nhẫn, ông cắt rễ của cây du và cẩn thận để không làm hư rễ của cây nho. Ông lấp cái lỗ lớn lại và ông để cây nho không có cây giá hộ, chỉ có một cái cọc sắt mang chữ: "Lòng tin" trên tấm bảng nho treo ở đầu cọc.
Những người khác lắc đầu ra đi. Mùa thu đi qua, rồi mùa đông cũng vậy. Xuân về các cành quấn xung quanh cái cọc, trang điểm đầy chồi. Trước tiên còn khép kín như một cái túi nhung bạc.Rồi nó hé mở ra, xuất hiện những chiếc lá màu ngọc bích. Rồi nó xoè ra, và từ thân cây chồi ra những cành mới đầy sinh lực, phủ đầy những bông hao tí hon, rồi vô số kể những trái nho. Trùm nho nhiều hơn số lá, chùm nào chùm nấy lớn, xanh, nở phình, với những nhóm hai ba chùm một và con hơn nữa. Mỗi chùm mang những trái xúm xít vào nhau, những trái nho dầy thịt, ngon lành, bóng mát.
Người đó nói với các bạn cứng lòng tin của ông: "bây giờ các bạn nói sao? Đúng hay sai: cây du đã làm chết cây nho của tôi? Đúng hay sai: người khôn ngoan đã nói lễ phải"? Đúng hay sai tôi đã viết trên tấm bảng tiếng Lòng Tin?
- Anh có lý. Phúc cho anh vì đã biết tin và có năng lực để phá bỏ quá khứ và những gì nguy hại mà anh đã nói.
Sự khôn ngoan của người ki-tô hữu tin rằng: khôn ngoan của sự khôn ngoan đó là lời Chúa: " Quả vậy, Thầy bảo cho anh em biết : nhiều ngôn sứ và nhiều vua chúa đã muốn thấy điều anh em đang thấy, mà không được thấy, muốn nghe điều anh em đang nghe, mà không được nghe.”(Lc 10,24). Chính thế ngôn sứ đại diện cho sự khôn ngoan tháng thiêng nơi trần gian mà còn không được nghe; vua chúa là người sống vinh hoa phú quý, muốn gì được nấy, nhưng muốn khôn ngoan của lời Chúa thì không thể được. Thế nên phuc cho ai không thấy, không nghe, không nghĩ bằng, không hiểu bằng giác quan xác thịt, nhưng bằng đức tin: " Phúc thay những người không thấy mà tin !”(Ga, 20,29). Mà đức tin thì cần "tâm hồn trẻ thơ: "Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu kín không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn. Vâng, lạy Cha, vì đó là điều đẹp ý Cha."(Lc 10,21). Trong giông tố của lòng trí, lời Chúa không thể tới, mọi xao xuyến làm tổn hại cho sự khôn ngoan, vì khôn ngoan là mộ sự bình an. tâm hồn trẻ thơ là một sự khôn ngoan đích thực: " Chúa hạ bệ những ai quyền thế, Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường. "(Lc 1,52). Mẹ Maria đã đón nhận lời Chúa bằng sự khiêm nhường, " suy đi nghĩ lại trong lòng"(Lc 2,19). Một người khôn ngoan, một Pha-ri-sêu để tái sinh lại để tái sinh thành con cái nước trời": "không ai có thể thấy Nước Thiên Chúa, nếu không được sinh ra một lần nữa bởi ơn trên.”(Ga 3,3). mà "một tâm hồn nhỏ bé" là con cái nước trời: "Thầy bảo thật anh em : Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa với tâm hồn một trẻ em, thì sẽ chẳng được vào."(Mc 10,15).
Với những ai tin: "Gió muốn thổi đâu thì thổi ; ông nghe tiếng gió, nhưng không biết gió từ đâu đến và thổi đi đâu. Ai bởi Thần Khí mà sinh ra thì cũng vậy" (Ga 3,8). "Thần khí mới làm cho sống, chứ xác thịt chẳng có ích gì. Lời Thầy nói với anh em là thần khí và là sự sống" (Ga 6,63).
No comments:
Post a Comment